Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt.Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội.Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt.Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn.Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn.Dù lúc này mắt không có nước.Giữa hiện thực và huyền ảo.Người bảo nghệ thuật là khó hiểu.Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ.
