Một người học trò khác của tôi, lại vẽ vườn cho một ông trưởng tòa có danh, thấy bầy chó của ông này đẹp, khen: "Thưa ông, bầy chó của ông ngộ lắm, chắc ông được nhiều giải thưởng trong những cuộc thi chó đẹp".Vì quen giấu tình cảm của mình, chị đứng thừ ra một lúc, câm như hến và trơ như đá.Bà ưa xa hoa, ông thì ghét.Nhưng "con ngựa bất kham" đó đã làm cho ông bầu phải bao phen bứt đầu bứt óc.Tôi không hề nói tới bánh của tôi.Một trong những người cộng tác với ông, viết một bài diễn văn mà người ấy tự cho rằng hùng hồn bằng tất cả những bài của Cicéron, Démosthène và Daniel Webster hợp lại.Rồi sau xảy ra sao? Đoạn văn bản này trích trong cuốn sách thú vị của E.Franklin hồi thiếu thời, đem hết số tiền để dành được, đặt vào một nhà in nhỏ.Nhưng, Emerson nói, "lễ phép tức là phải chịu nhiều hy sinh nhỏ".Xin ông tin tôi, ông nóng lại phân trần với tôi một, thì tôi nóng muốn biết những nỗi bất bình của ông tới hai kia".
