- Ông quả là người biết lo xa.Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng.Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình.Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa.Chắc mẹ không đi được một mình.Cái vực của sự hỗn độn.Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá.Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu.