Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…Chính nó làm bạn đau không ít.Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình.Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi.Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ.Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai.Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi.Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ.
