- Bình tĩnh, bình tĩnh nào! Để ta giải thích cho mọi người rõ thêm.Ở độ tuổi sáu mươi, sau bao thất bại đắng cây và tuyệt vọng, ông vẩn nở được một nụ cười hồn nhiên.Dù rằng điều đó chẳng dẫn anh tới đâu nhưng ít nhất nó cũng làm anh bình tĩnh trở lại.Ông đã trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, đặc biệt ba mươi năm gần đây là thời gian khó khăn hơn bao giờ hết.Sao ngươi lại còn có thể trông mong một cây bốn lá nào mọc được trên những hòn đá này nhỉ? Chắc là ngươi mất trí rồi.Ông vẫn tìn rằng mình còn có thể tạo nên may mắn cho chính mình.Nott cảm thấy một nỗi thất vọng to lớn đang chiếm lấy lòng anh.- Nếu vậy thì anh còn ở đây làm gì? Sao anh không trở về lâu đài của mình đi?Sid nằm đó ngắm nhìn mảnh đất nhỏ mình vừa mới vun xới.Nhìn kìa, mảnh đất này thật tươi tốt và màu mỡ làm sao! Nhìn kìa! Đó là dòng suối nhỏ mà tôi đã đào từ nơi Bà chúa hồ đến đây.
