Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời.Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết.Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây.Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi.Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp.Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia.Chính nó làm bạn đau không ít.Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu.Lúc thì một vài tháng mới đến một lần.