ở đầu chương này tôi đã nêu cuộc khảo sát của mình về sự may mắn và trực giác.tại nơi công sở, người may mắn mong chờ những người xung quanh mình năng động, bản lĩnh và mong chờ những cuộc họp bàn công việc luôn thành công và hiệu quả.Đêm trước giao thừa năm 1999, tôi đứng bên bờ sông Thames, với hàng ngàn người đang tụ tập, hân hoan đón chờ thiên niên kỷ mới.Rõ ràng, niềm mong chờ về chuyện thi cử của người không may cũng có thể trở thành lời tiên tri đạt ước nguyện.họ mong chờ sẽ làm tốt, và niềm mong chờ ảnh hưởng đến hành động của họ, cũng theo cách đó, người may mắn mong chờ sẽ làm tốt và niềm mong chờ ấy đóng vai trò quan trọng lên thành công của họ.Nhưng trong thực tế, những quyết định kiểu này dựa vào khả năng dò tìm khuôn mẫu thần kỳ của trí não vô thức của bạn.chuyện xui rủi vẫn xảy ra đấy chứ - xe của tôi bị chết máy, ti vi mất hình – nhưng tôi hầu như chả còn để ý đến chuyện vặt vãnh này nữa.Kết quả cho thấy 50% những người được hỏi cho rằng mình may mắn, 14% nhận mình là đen đủi.Kết quả thật ngoạn mục.ví dụ ấn tượng nhất về tác động tiêu cực của của điều này trút lên đời cô xoay quanh mối tình đầu tiên của cô: “tôi nghĩ mình có mặt không đúng nơi đúng lúc , và gặp phải người mà đáng lẽ ra tôi không nên sống chung.