Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại.Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu.Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình.Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình.Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít.Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang.Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ.Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O.Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy.
