Luôn luôn cộng tác với nó, đừng chống lại nó.Suy nghĩ bị cưỡng bách không thể dừng lại được đã trở thành một căn bệnh tập thể.Nó nằm ở nửa đường giữa cõi thị hiện, tức thế giới hình tướng, và cõi Bất thị hiện.Nhưng bạn có muốn nó chết đi không? Bạn thực sự có đủ quyết tâm không? Bạn sẽ là ai nếu không có nó?Dù là trường hợp nào đi nữa, thì điều quan trọng không phải là vấn đề liệu bạn có thể gắn một nhãn hiệu do tâm trí chế tạo ra cho xúc động đó hay không, mà là vấn đề liệu bạn có thể cảm nhận được nó càng nhiều càng tốt hay không.Tôi vẫn ý thức trọn vẹn, nhưng không còn suy nghĩ nữa.Một vài cái quầng thậm chí còn thôi thúc chủ nhân của chúng phải tự sát.Vâng phục hoàn toàn không chống trái với hành động tích cực, với việc khởi xướng thay đổi, hay với việc đạt được các mục tiêu đã đề ra.Thực ra, chúng là hai khía cạnh khác biệt nhau của cùng một sai lầm.thành quả ấy sẽ tự nguyện hiển lộ ra.