Như thường lệ, một tô bò kho, hai ổ bánh mì, bàn bên phải, góc trong cùng.Nói đoạn ông Gió lướt đi nhẹ nhàng.Khi họ bước đi bằng đôi giày nhìn mới toanh, trong lòng họ nhớ như in tên họ của Tsugitaro.Tôi còn nhớ như in, đó là lớp 1A.đôi lúc bạn bắt gặp một gã rất lạ đang cầm cái giỏ rất quen để rồi từ chiếc miệng rất quen phát ra những âm thanh rất lạ.Mà nói đi cũng phải nói lại, tao thấy mày cũng có năng khiếu làm thơ lắm đó, hay mày.Cô nhìn lên bầu trời và mỉm cười như vừa hiểu ra một điều gì đó.Gió mùa này lạnh lắm, không biết cô ấy có đấp chăn kỹ không, mình định nhắn tin nhắc nhở mà thôi, không trả lời cũng vậy, mà mắc công mẹ cô ấy cầm điện thoại thì sao, một lần rồi còn gì.Sau khi nghe xong câu chuyện vị ni cô im lặng một chốc, trầm ngâm rồi sau đó mỉm cười và nói với Chíp:Chị phải ngồi trên bàn máy suốt từ sáng đến tối để kịp tiến độ công việc.