Paul Van Riper là một người cao, gầy, với mái đầu bị hói để lộ khoảng đầu nhẵn bóng, ông thường đeo cặp kính gọng kim loại.Họ đã sử dụng một nhóm sinh viên chưa tốt nghiệp làm đối tượng nghiên cứu và đưa cho mọi thành viên trong nhóm một trong hai bài kiểm tra sắp xếp các từ xáo trộn thành câu có nghĩa.Thật sâu sắc và thần bí.Thiết bị này gồm hai chiếc camera nhỏ xíu: một chiếc ghi lại những cử động của hố mắt phần nằm chính giữa mắt của Peter; chiếc camera còn lại được dùng để ghi lại bất cứ thứ gì mà Peter nhìn, rồi sau đó, hình ảnh từ hai chiếc camera này sẽ được lồng vào nhau.Cảnh sát: (thở hổn hển) Này Tôi đã năm mươi tuổi lại còn hơi béo nữa.Họ đã không đọc được những suy nghĩ của Diallo.Nó được thiết kế dựa trên những quan sát có vẻ hiển nhiên nhưng lại khá sâu sắc.Chẳng hạn, tôi đang nói chuyện với vợ thì cô ấy gắt lên: Anh có thể im miệng lại để tôi làm nốt việc được không? Trong trạng thái loại trừ thiên về tình cảm tích cực, tôi sẽ trả lời: Xin lỗi, em cứ tiếp tục công việc đi.Có thể hiểu rằng Peter thường xuyên mắc phải những sai lầm như thế: ông ta ở trong tình trạng khiến khả năng đọc suy nghĩ vĩnh viễn bị mờ.Một diễn viên kịch ứng tác giỏi dường như có khả năng giao tiếp bằng cách đọc suy nghĩ; điều này khiến mọi thứ có vẻ như được sắp xếp từ trước, Johnstone viết.
