Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ.Bạn đã thực sự dấn thân rồi.Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm.Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn.Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước.Như thể kéo một con vích lên bờ.Được nói chuyện, được trao đổi.Thôi, không cần lăn tăn cho mệt.Bác gọi điện giục xuống rồi đấy.có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại