Cách đây chín năm ông bà trở về Mỹ, đi diễn thuyết cùng chiếu nhưng phim tài liệu ấy khắp tỉnh này sang tỉnh khác.Bởi vậy số vốn ngày càng hụt dần và tôi đã nợ nhiều.Có phải tại một vài bắp thịt không quen vận động mà mệt chăng? Vô lý.Tôi biết chắc riêng tôi, tôi không phải lo gì hết.Ông phải kiếm việc làm để cho tinh thanà khỏi rối loạn.Tôi không tự chủ được tư tưởng.Dù không tiền trả chủ khách sạn, tôi cũng sung sướng.Một trái bom rớt gần nhà tôi làm tôi bắn ra khỏi giường.Nhờ kinh nghiệm ấy, tôi thấy rằng nếu bạn và tôi, muốn khỏi mang nợ và khỏi lo về tiền nong, chúng ta phải theo phương pháp của các hãng buôn: lập một quỹ chi tiêu và quyết chỉ chi tiêu theo số dự định.Tôi trố mắt ngạc nhiên và đột nhiên tôi nhận thấy tôi còn hạnh phúc hơn biết bao người, tôi tự nhiên thấy ngượng vì đã yếu hèn.