Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình.Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin.Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia.Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết.Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đườngBố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi.Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên.Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế.Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó.Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình.
