Nhiệm vụ của tôi là đi nghiên cứu tìm địa điểm đặt khu công nghiệp gần Thượng Hải.Nhưng nếu đã có một công ty Nhật làm cổ đông trong công ty của đối tác thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều…Tôi nghĩ họ đã bị trời trừng phạt vì đã gây tội ác cho người khác.Đến khi nhận ra, muốn quay lại thì đã quá muộn.Bác ấy chỉ là một bà nội trợ hiền lành không hề biết kinh doanh là gì.Tôi thấy mình có lỗi trong việc để xảy ra tấn bi kịch trong gia đình.Một thành viên hỏi tôi: “Số vốn đầu tư cần bao nhiêu?”.Có lần một nhóm côn đồ đến gây sự nhằm vòi vĩnh.Chiều hôm đó tôi ngồi chơi trước sân nhà với chú nai con yêu thích của mình với tâm trạng phấn khích, tưởng tượng ra những cơ hội làm ăn lớn sắp đến, dù khi đó ngân hàng vẫn chưa phê duyệt khoản tín dụng của tôi.Sau đó ba, bốn tuần, tôi gọi điện báo cho ông Sombat rằng tôi đã thương lượng dành thêm 5% cổ phần nữa cho nhóm của ông lên thành 20%, nhưng ông Sombat cho rằng như thế vẫn quá ít, và nói thêm là nhóm của ông có thể đem lại nhiều lợi ích cho khu công nghiệp.