Nếu chúng ta muốn thay đổi một thói quen, chỉ có một cách duy nhất đem lại hiệu quả: chúng ta phải liên tưởng tới những đau đớn tột độ và trực tiếp mà thói quen cũ gây ra cho chúng ta và những cảm giác vui sướng khôn tả mà một thói quen mới có thể mang lại.Không phải chính thực tại thúc đẩy chúng ta, mà là nhận thức của chúng ta về thực tại.Tôi không bao giờ quên được phản ứng của đứa con trai út của tôi, lúc đó nó mới 4 tuổi.Lần đầu tiên khi tôi nghe kể về Stu Mittleman và những thành tích của anh, tôi thực sự bị cuốn hút, nhất là khi tôi nghe kể thêm là tất cả những người chứng kiến thành tích của anh đều nói rằng lúc anh ta đạt mức 1,000 dặm thì trông anh ta còn khoẻ hơn lúc anh ta mới xuất phát! Anh ta không hề bị chấn thương nào - một vết da bị giộp cũng không! Điều gì đã giúp anh đạt tới mức tột cùng của thân thể anh mà vẫn còn có thể gia tăng tối đa tiềm năng của mình mà không làm nó bị thương tổn?Tất cả chúng ta đều muốn trốn tránh những cảm xúc đau đớn.Một sự phân biệt tuy đơn giản, nhưng là trọng yếu.Một thách đố lớn nhất trong đời sống mỗi người là quan niệm thế nào về "thất bại".Bạn nghĩ làm sao anh ta có thể sống nổi với hai phần ba cơ thể của mình bị cháy và vẫn còn cảm thấy yêu đời? Làm sao anh ta có thể chịu đựng nổi một tai nạn máy bay ít năm sau đó, không còn sử dụng được đôi chân và phải dùng xe lăn - thế mà anh vẫn tìm ra cách để cống hiến cho người khác? Anh đã học biết cách kiểm soát tiêu điểm của mình bằng việc đặt ra những câu hỏi đúng.) Chúng tôi đã tưởng là khi thống nhất thành một con người chúng tôi có thể hạnh phúc-mục tiêu tối hậu của mình.Khi họ thất bại, họ có khuynh hướng đăm chiêu suy nghĩ và họ bắt đầu nhìn ra những sự khác biệt để giúp họ cải thiện phẩm chất cuộc đời họ.
