Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được.Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả.Xã hội loài người thì phải như thế.Ngồi nghe giảng và chép bài.Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế.Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung.Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy.Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn.Người lớn thì thật xa lạ.