Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp.Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ.Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được.Bây giờ, hãy trở lại là bạn.Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại.Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt.- Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản.