Ông Diểu tức giận giương súng.Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi.Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm.Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ.Đừng ví ta với sự chung chung của số đông.Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành.Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ.Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa.Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau.
