Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ.Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực.Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông.Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống.Vào ngủ tiếp đi con.Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ.Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có.Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.Cháu vẫn không chịu dậy ạ.
