Tôi biết những đứa trẻ có cha chết trận cảm thấy như thế nào khi chúng nhìn vào những tấm ảnh đã ố vàng hình cha chúng, người mà chúng không bao giờ và không thể gặp được.Lại một lần nữa, đây là nơi của những nghịch lý.Giữa hai tình trạng này, ở đâu đó, hạnh phúc của chúng ta đang ngủ yên.Trong những dặm cuối cùng, chúng tôi tăng tốc và vượt qua nhiều người khác.Chúng ta mong đợi được nghe thấy những lời nói rất mạnh mẽ và giàu tính thuyết phục này.Giá mà những sự thử nghiệm ấy không đắt giá đến vậy!Những người tuyệt vọng thật sự, tất nhiên, thường nghĩ đến chuyện chấm dứt cuộc đời.Lẽ ra nên nuôi hy vọng từ những câu chuyện như vậy, hầu hết mọi người lại tiếp thu chúng như những chỉ định phụ về sự khiếm khuyết của họ.Định kiến hiếm khi được nhận thức này đã tạo nên những cảm giác mang tính lô gích.Quay lại những năm sáu mươi, những việc làm như vậy được gọi là «cố gắng để tìm ra bản thân» (một bậc cha mẹ đã từng đề nghị kéo dài cuộc tìm kiếm con mình đủ để cho đứa trẻ đó có thời gian tìm ra vài người bạn mới!).