Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn.Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.Mân mê hoài cuốn anbum.Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu.Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó).Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi.Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập.Con không nói thì làm sao mẹ biết.Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu!Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét.