Cậu ấy có một cái đầu hung đỏ trong rất ngầu.Từ đó tôi luôn cân nhắc khi đặt câu hỏi, không phải lúc nào cũng nói theo thói quen được.Anh ấy trả lời: Một người tên Boom-Boom Giorno điện thoại cho tôi.Bởi ấn tượng ban đầu bao giờ cũng quan trọng.Sau đó, tạ ơn trời, phần còn lại của chương trình diễn ra êm xuôi trót lọt.Điều nguy hiểm trong giao tiếp cộng đồng là bạn muốn độc chiếm câu chuyện.Câu hỏi mà bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn sởn tóc gáy và lạnh xương sống:Tháng giêng năm 1994, một tối nọ nơi hành lang khách sạn Beverly Wilshire (Los Angeles), Al Pacino, Walter Cronkite, vua bóng đá Pele, tôi và một số người khác đang nói chuyện với nhau, chỉ một vài giờ sau một cơn động đất.Chỉ có năm từ, rõ ràng, rành mạch: Đây là nghề phát thanh!Chưa kể đến việc người nghe cảm thấy vô cùng nhàm chán.
