Mới mười tuổi ông thấy rằng ai cũng cho tên họ của mình là vô cùng quan trọng.(Xin các bạn nhớ rằng ông Parsons thực tình nghĩ như vậy).Sau cùng, sau mười ba năm gắng sức, đi lại mời mọc, tôi làm chuyển lòng được ông giám đốc kỹ thuật hãng đó và ông mua giùm cho tôi được vài cái máy.Tại sao y quý ông như vậy? Tại ông theo lễ phép châu u, với một giọng trịnh trọng gọi người đó bằng: "Ông Copper", chớ không kêu xách mé theo kiểu Mỹ.Thành thử có lần luôn 27 giờ đồng hồ, ông không có dịp thay quần áo.Sự cải cách đó rất được hoan nghênh: người ta thấy tờ báo có vô số bài hay.Gặp nhằm lúc mới mua lại được một chiếc mà có lẽ ông khách keo kia sẽ vừa ý, bèn dùng điện thoại mời ông lại cửa hàng để xin chỉ bảo giùm một việc.Cô làm tôi hoàn toàn thất vọng.Bà chê ông mũi lệch, bà chê môi dưới ông trề ra, bà chê ông có vẻ ốm đói; tay chân lớn quá mà đầu thì nhỏ quá!Parsons, một nhà buôn, tới phòng giấy một viên chức thu thuế để kêu nài về một sự tính lộn trong số thuế của ông.