Câu nói đó để lại ấn tượng lớn với tôi, và trong suốt 33 năm qua, tôi luôn nhìn vào gương mỗi ngày để tự hỏi mình: “Nếu hôm nay là ngày cuối của đời mình, liệu mình có muốn làm những việc hôm nay mình sắp làm không?”.Nhưng sự thành công của nó không chỉ đơn thuần là thế.Nhưng tại thời điểm đó tôi không nghĩ được như thế”, Knauss nói.Khách hàng thì ra đi, đồng thời sự độc quyền có điều khiển đang xảy ra trên đất nước chúng ta.Thật ra lúc đó, ông không nhìn thấy máy tính mà chỉ là một thiết bị đầu cuối (thường gồm một bàn phím và màn hình để liên lạc với bộ xử lý trung tâm trong hệ thống máy tính) và lý thuyết về chiếc máy tính ở cuối khung bằng sắt.Tôi ba mươi tuổi rồi”! Và thế là ông ra đi với bao dự định chưa làm được.Bởi thế, Jobs phủ nhận ý kiến iPod có thể mất nét đặc sắc của nó vì tính bình dân bằng một lập luận đầy hình ảnh và hài hước.Nói như ông, bọn trẻ vẫn cần một người hướng dẫn là những giáo viên.Nguyên nhân là đây: Mọi người không muốn mua nhạc của họ như một người thuê bao.Với cậu bé Jobs hiếu động, ham tìm tòi, khám phá, việc đi học chính là phải đương đầu với một quyền lực khác chưa từng gặp và không hề thích.
