Ông cầm chiếc đồng hồ lấy 165 mỹ kim và mở trường dạy học, ngay giữa rừng, lấy một gốc cây làm bàn.Bà hãy ngồi thẳng tắp trên ghế như một pho tượng Ai Cập hai bàn tay úp xuống hai đùi.Lần đầu, đứa con gái cưng của ông, mới năm tuổi, thình lình chết.Lều dựng trên một sàn gỗ bằng dây thừng.Sau một ngày vặn ốc và trải đá trên đường rầy, ông mệt tới nỗi ngủ gục trong bữa ăn.Khó mà tưởng tượng ông hiệu trưởng trường Đại học Yale là một người tầm thường.Trong chiến tranh vừa rồi, người ta phải nối đuôi hằng giờ trước tiệm để mua bánh của bà.Mà nếu họ có hỏi ý tôi, thì trước kia bàn cải mất ba giờ, nay cũng chỉ mất một giờ thôi.Họ không tin như vậy.Nỗi cô đơn của lòng tôi tự nhiên biến mất.