"Nghĩ lại thời ấy, tôi thấy sạt nghiệp và thất vọng đến nỗi muốn tự trầm là một sự may mắn cho đời tôi.Sự nghiệp hiển vinh của Helène Keller chắc chắn nhờ vì bà vừa mù vừa điếc.Trong hai chục năm ấy từ 1890 tới 1910, không lúc nào ngớt người đến nhà ông- như tín đồ hành hương ở đất Thánh - để được ngó dung nhan, nghe tiếng nói, hoặc rờ vạt áo của ông.Về sau khi phải dọn về một trường học làng tôi mướn năm Mỹ kim mỗi tháng, tôi cũng cám ơn Thượng Đế đã ban cho tôi một cái mái để che mưa che nắng, tôi chân thành cảm ơn Ngài vì đời tôi không đến nỗi khổ hơn nữa.Tôi dạy dỗ con tôi, luôn luôn chỉ vẽ cho chúng kinh nghiệm mà tôi đã đắng cay học được: "Dù sao cũng mặc, các con cứ sống theo ý các con".Trong những nămphấn đấu đau lòng ấy, không bao giờ mátôi ưu tư.Tôi lo lắng mệt nhọc đến mức mất 17 ki lô.Sự thiệt thì suy nhược ít khi do một nguyên nhân hoàn toàn thể chất".Barmack đăng ở tạp chí Tâm lý báo một bài trong đó ông báo cáo vài thí nghiệm về sự mệt nhọc do buồn chán gây nên.Bốn năm ròng như vậy, cực như trâu, song anh ta không hề than thở.