Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy.Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn.Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt.Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà.Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im.Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình.Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi.Đó là một niềm an ủi.
