Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa.Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.Lúc đó bạn đang gập bàn.Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại.Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận.Một pho tượng im lìm.Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa.Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.Thôi, tôi trôi qua em rồi.Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý.