Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường.Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen.Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.Có lí do cũng không khóc.Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại.Và cũng thật dễ hiểu.Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc.Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài.Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác.