Lại đánh một canh bạc nữa.(Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ.Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình.Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ.Ê này tôi, cười ít thôi chứ.Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói.Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị.Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở.Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ.