Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào.Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm.à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ…Mình không khổ nhưng người ta lại khổ.Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn.Có lẽ đã đến lúc đi ngủ.Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.Không phải là rứt tung.Mới gặp một vài lần thì biết qué gì.Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng…
