Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau.Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu.Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà.Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan.Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về.Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa.