Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa.Ngắn ngủi mà đằng đẵng.Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy.Nhưng thế tại sao ta không sướng?Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi.Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp.Đôi má trắng nhợt ửng hồng.Đừng ví ta với sự chung chung của số đông.Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì.Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.