Những câu hỏi kiểu như vậy bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi khi tôi nghiên cứu những người như ông Henry Ford.Tư tưởng phù hợp đến mức chỉ một thời gian sau, ông chuyển văn phòng lên một chiếc xe tải bưu điện nhỏ và trang bị cho nó thiết bị tài vụ hiện đại.Con người tham muốn giàu sang tới mức sử dụng mọi phương tiện có thể để có được nó - từ phương tiện trung thực nếu được đến bất kỳ phương tiện nào nếu cần thiết hoặc nếu có cơ hội.Thật ra thì cái gì tiếp thêm cho người này sức mạnh và nghị lực, trong khi mặc cho người khác bị động? Tại sao họ có thể nhìn ra tương lai trong hàng núi vấn đề và tiến đến điều họ thường mơ ước, không để ý đến những đòn đánh ác nghiệt của số phận, trong khi đó những người khác hành động một cách tuyệt vọng, luôn luôn sai lầm, và cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu?Tôi còn chưa biết chính xác là tôi sẽ lấy ở đâu ra, nhưng tôi đã làm được điều chủ yếu: quyết định được thời hạn phải đạt mục tiêu.Tất cả những gì làm cho trái tim đập nhanh hơn đều có khả năng làm cho giác quan thứ sáu thức tỉnh.Người đến xem công-tơ trông như một quân tử, và sẵn sàng ôphục vụ ngayằ.Người hay né tránh và đổ trách nhiệm cho người khác thường không ở lâu tại các chức vụ cao được.Loài người biết đến bảy tình cảm tích cực chủ yếu và cũng chừng đó loại cảm giác tiêu cực.Ý nghĩ hay tư tưởng, kế hoạch hoặc dự định bất kỳ nào tồn tại trong nhận thức của ai đó, dường như kêu gọi các ý nghĩ cùng loại đến với mình, nhờ chúng mà bản thân trở nên hùng mạnh, và tất cả những ý nghĩ đó cùng nhau chiếm hữu trí tuệ mạnh mẽ đến mức chúng trở thành chủ nhân của tình hình.