Khi tốt nghiệp ông đã tự chối không chịu để một chủ khách sạn gây dựng cho ông và cũng chẳng nhận đề nghị của ông một người bảo hộ văn nghệ địa phương.Tôi trở lại công việc là tổ chức và dạy những lớp cho người lớn.Lương ít mà khóng dám bỏ sở.Ông làm Hội trưởng Quốc gia Thương Mãi Ngân hàng và Tổ hợp Sản xuất Công ty, lại làm giám đốc nhiều nghiệp hội lớn nữa.Đáng lẽ oán hận và thương thân trách phận như vậy, ông nên tự hỏi tại sao ông không được các người làm công cảm ơn.Tôi còn mê mải với một lý tưởng đang giá gấp ngàn lần thể chất tôi.Cô nhức đầu, đau lưng, dã dượi muốn đi năm liền, không ăn uống gì hết.Hội biết tôi có máy điện thoại ở đầu giường, nhờ tôi thông tin giúp hội.Đêm thứ tư hay đêm thứ năm tinh thần tôi rời rạc, hoang mang.Nghe ông nói lại càng bủn rủn thêm.