Tôi liền nói lớn: “Phải vậy chứ, cô gái! Hãy nhảy múa đi! Cô đang làm mọi người sửng sốt! Cô còn xứng đáng nhận 30 triệu đô-la cơ! Cô thật tài giỏi và cô xứng đáng có được số tiền ấy”.Những nạn nhân thường đổ lỗi cho nền kinh tế, họ đổ lỗi cho chính phủ, đổ lỗi cho thị trường chứng khoán, đổ lỗi cho những người môi giới, đổ lỗi cho chủ, cho người làm thuê của họ, cho quản lý, cho trưởng phòng, cho người đứng trên hay dưới mạng lưới của họ, cho dịch vụ khách hàng, cho phòng vận chuyển, cho đối tác, cho bạn đời, họ đổ lỗi cả Chúa, và tất nhiên họ luôn luôn đổ lỗi cho cha mẹ mình.Dù bạn có ý thức hay không thì vẫn chỉ là bạn đã làm nên tất cả những điều đó.Mẹ tôi rất giận, nhưng cha tôi lại nói: “Con nghĩ được như vậy là rất hay.Tôi đáp: “Tôi không có ý định trả tiền cho khoảng thời gian mà cô bỏ ra.Bạn có thể hình dung là tâm trạng cha tôi không vui vẻ gì trong những khoảng thời gian đó, cũng không còn thái độ hào phóng như ông vốn thế.Hãy chúc phúc cho tất cả những gì bạn thấy và bạn thích, chúc phúc cho những người chủ đó hay những người liên quan.Và khi họ xuất hiện, hãy kiếm tiền từ họ!”.Nhưng không hẳn là thế! Dù là người sáng suốt nhất thì trung bình mỗi ngày chúng ta cũng chỉ có một vài sự chọn lựa phản ánh đúngĐó là họ chỉ muốn được cuộc sống “thoải mái”.