Trần Lập Phu giới thiệu đó là Trần Dĩnh, cháu gái của ông vừa du học ở Mỹ về."Hư nghĩ thị ý pháp" là đem cái vốn không có làm cái có thật khách quan và làm cho đối phương lầm tưởng là sự thật khách quan.ông chồng cười bảo: "Em xem bộ dạng của anh đây: mặt lưỡi cà , chân vòng kiềng, đứng giữa đường e không ai liếc mắt".Nhưng khoa trương và chọc xấu cũng vẫn phải chiếu cố lòng tự trọng cửa đối phương.Ông này đã khôn ngoan lẩn tránh không nói đến mình mà lại mượn lời ông cục trưởng để dùng thế lực của người khác đánh vu hồi khiến cho đối phương lập tức tiếp thu.Nếu như ca tụng đối phương “Anh thật là một người tốt”, dù là nói một cánh thành thật đi nữa thì vẫn dễ khiến cho đối phương nghi vấn và đề phòng “Mới gặp lần đầu làm sao anh đã biết ta là người tốt.Bà già nói: "Anh là người xấu xí nhất mà ta đã gặp".Hai bên đều tiếp thu ý kiến của bí thư, nhanh chóng lập thành hiệp nghị.Lối kể chuyện cười này có vẻ tổn thương người nhưng chúng ta có thể giải thích khác.Chàng nói tiếp: "Chữ tôi viết như cua bò sáng trăng, cô có thể cho tôi mượn bản chữ thư pháp mà cô đã luyện chăng? Nàng vui vẻ đồng ý ngay và hẹn ngày gặp nhau để trao tài liệu thư pháp.
