Rồi ông ghi trong nhật ký: "Tôi không cô độc".Vậy mà chúng tôi vẫn luôn luôn bị nợ nần quấy rầy và vận xui đeo đẳng.Nếu không, tức là đưa cổ cho người ta cứa đấy.Rồi tôi rán cải thiện nó bằng cách tận hưởng những ngày còn lại".Khi còn đi học, ông đã lo về hai bệnh: suyễn và mất ngủ.Đáng lẽ đợi kẻ thù chỉ trích tính tình hoặc công việc của ta, ta đi trước y đi.Tôi còn mê mải với một lý tưởng đang giá gấp ngàn lần thể chất tôi.Khi tôi hỏi ông còn coi nạn kia là một tai hại lớn không ông lập tức đáp không và còn cho đó là một diễm phúc nữa.Ông ta hỏi: "Vậy giấy tờ về những việc bỏ dở, bác sĩ để đâu?".Sự bình tĩnh trong tâm hồn đã phát ra môt nguồn sinh lực mới.