Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ.Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui.Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra.Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay.Mặc quần đùi ra đường lạnh.Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói.Chả là hôm qua có chuyện.Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt.Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị…Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng.
