Một người học trò của tôi Albert B.ý kiến của tôi không còn vững vàng như hồi trước nữa.Tôi hiểu, hôm trước không phải anh trông nom bữa tiệc.Vô số xí nghiệp hành động như tờ báo đó.Tôi không chỉ trích ai, chê ai hết, tôi khuyến khích và khen ngợi.Bạn đặt nó luôn luôn trên bàn giấy và thường mở nó ra.Cho nên ngay đầu câu chuyện, bạn phải đưa người đó vào con đường có lợi cho bạn: con đường đồng ý với bạn.Một nhà chính trị trước nhất phải nhớ tên những cử tri.Tại sao? Vì một số đông khách hàng khác cũng giao hàng cho chúng tôi vào lúc đó.Cách đây hai mươi lăm thế kỷ.