Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng.- Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy.Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì.Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay.Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực.Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không.Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về…Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ.Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình.