Bảy mươi ba người trong tổng số 158 hành khách trên máy bay đã tử nạn.Những cơn đau tim là một thứ bệnh dịch ở nước Mỹ.Đó cũng chẳng phải là điều chúng ta ước ao cho một đứa trẻ mười hai tuổi.Tôi hỏi Langan, giả định Đại học Harvard đưa ra đề nghị một công việc với anh, liệu rằng anh có nhận.Họ tránh đường trước đó năm hay sáu bộ, bất kể họ có bị xúc xiểm hay không.Vì thế, một nữ nhân viên kiểm soát không lưu nổi đóa lên với anh ta, và nói 'Thôi ngay.575 giờ đồng hồ trên máy chủ của ISI, tính trung bình là tám tiếng một ngày, bảy ngày một tuần.Lối duy nhất để ra khỏi thị trấn là đi ngược lên núi Pine, vốn là sườn dốc dài tới chín dặm trên một con đường thi thoảng vẫn lầy lội và lổng chổng đá.Một con số lớn đến đáng ngạc nhiên trong đó, lại chính là các nhà tâm lý học, công việc của họ là lắng nghe bản ghi trong khoang lái và tái hiện lại những gì mà phi hành đoàn nói và làm trong những giây phút cuối cùng trước khi máy bay rơi.Ai đó đã thực sự biết nhìn về tương lai.