Con mèo lại sán vào tôi.- Ông quả là người biết lo xa.Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả.- Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy.Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn.Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy.Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó.
