Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi.Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh.Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc.Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác.Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết.Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp.Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm.Tôi chưa làm thế bao giờ.Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân.
