Câu châm ngôn đó chưa đúng hẳn.Tôi xin để bạn ở lại đó tới 6 giờ chiều.Thưa bạn, thì bạn cứ bắt đầu đi.Trên báo chúng ta thường thấy những bài bày cách sống với một số tiền nhất định, và những bài đó gây những cuộc tranh luận sôi nổi, chứng tỏ rằng người ta rất chú ý tới vấn đề.Vậy lúc đầu, xin bạn đừng làm nhiều quá.Còn đi trên đường hoặc ngồi trong góc xe mà tập trung tư tưởng thì ai mà biết được? Có thằng tướng ngu nào cười bạn đâu?Rồi, khi nó thấy bạn đổ mồ hôi trán, thình lình nó lăn ra, chết mà không kịp trối: "Tôi không chịu được nữa rồi".Nghĩa là mình phải tự ngắm trân trân cái bộ mặt của mình trong gương, dù có phải thất vọng cũng ráng chịu.Không có gì giản tiện hơn.Bạn nắm lấy cổ nó, lôi nó về.