Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào…Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển.Rồi, tôi phải tập chứ.Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối.Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới.Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.Rồi bảo cảm ơn ta đi.Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.Bạn lại chán ghét cái sự ngồi.Mệt sao cháu còn đi chơi.