Thậm chí người ta còn nghe những tiếng thở dài chán nản.- Chắc cậu còn nhớ cái ngày mà gia đình tôi dọn đi lúc chúng ta mới lên mười.Trong mấy năm qua không một ngày nào mà tôi lại không cố tìm ra cậu trong những gương mặt mà tôi nhìn thấy.Càng về gần mảnh đất, chàng càng ấn kiếm sâu hơn để tạo độ dốc.- Không thể nào như thế được! Thật không thể tin nổi! - Max nghẹn lời.sự bất hạnh triền miên.Hãy cắt bớt những nhánh cây chết và lá khô đi.Chính anh đã quyết định đi tới khu rừng Mê Hoặc.Mà cơ hội lại chẳng liên quan gì đến may mắn hay sự tình cờ: Nó đến với tất cả chúng ta.Chàng quỳ xuống tỏ lòng biết ơn, những giọt nước mắt sung sướng và hạnh phúc không kìm được đã trào ra.
