Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước.Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng.Bác không rõ cháu đi đâu.Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu.Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc.Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn.Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây.Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm.Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn.
