Có người tổng kết thành những kỹ xảo sau đây:Nếu không, khi bọn họ đen thăm Trung Quốc, nêu ra một số vấn đề trong cán bộ kinh sử trao đổi với chúng ta, người nước ta há hốc mồm nhìn họ không đối đáp được, há chẳng phải là nực cười lắm ư? thật là nan giải quá phải không?" Anh học giả thanh niên nọ nghe nói xong đỏ mặt đến tận mang tai, vội vội vàng vàng cáo biệt.Chỉ có hươu cao cổ mới có thể thứ hai chân ướt mà đến thứ bẩy mới biết”Trong Kinh kịch, diễn viên vẽ mặt bằng những màu .Trong số quyền thần Ngài kết oán với ai?” Phùng Bảo nghĩ bụng rằng quyền thần là Trương Cư Chính và Cao củng chứ còn ai nữa.Hễ Càn Long muốn gì, chưa nói ra thì Hòa Thân đã nghĩ đến.Thuỷ thủ đáp lại : “Sao Trung quân muốnTôi xin đưa ra ví dụ cho các vị tham khảo.Có một vị giáo sư ngoại quốc tự xưng là "Trung Quốc không" (chuyên gia về Trung Quốc cái gì cũng biết) khi giảng bài cho học trò đã nói: “Người Trung Quốc gọi đồ vật là ,đông tây" như bàn ghế, phích nước, ti vi.Nếu tiến tới một bước nữa tất sẽ dẫn tới xung đột trực diện quyết liệt.
